Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 10

1:36 chiều – 30/08/2025

10

Còn Tô Uyển Như, quả thật đã bị treo cổ trên chính xà nhà trong lãnh cung.

Dùng chính dải lụa trắng mà ta từng dùng năm xưa.

Tiêu Hành tự mình giám sát việc hành hình.

Hắn nhìn Tô Uyển Như giãy giụa trong sợi lụa trắng, dần dần tắt thở.

Khuôn mặt hắn, không có lấy một nét biểu cảm.

Xử lý xong Tô gia, việc đầu tiên hắn làm chính là đến phủ Trấn Quốc Công.

Hắn quỳ trước cổng phủ, quỳ mãi không đứng dậy.

Từ sáng sớm, đến tận hoàng hôn.

Mặc cho gió thổi, mưa tạt, hắn không hề nhúc nhích.

Cuối cùng, phụ thân ta vẫn mở cửa phủ.

Ngài không bảo hắn đứng dậy, chỉ đứng trên bậc thềm, từ trên cao nhìn xuống.

“Bệ hạ, người làm gì vậy? Khiến lão thần kinh hãi.”

Giọng ngài vẫn lạnh lùng như cũ.

“Phụ thân…”

Tiêu Hành ngẩng đầu lên, giọng khàn đặc chẳng còn ra hơi, “Là ta sai, đều là lỗi của ta… Ta đã làm mất A Yến rồi…”

“Bệ hạ, hoàng hậu nương nương đã băng hà, người không cần phải như vậy nữa.”

Phụ thân ta ngắt lời hắn, “Phủ Trấn Quốc Công, cũng không còn đủ tư cách làm quốc trượng của người.”

“Không…”

Tiêu Hành điên cuồng lắc đầu, “A Yến vĩnh viễn là hoàng hậu của ta, người vĩnh viễn là phụ thân ta.”

“Bệ hạ, người còn nhớ, năm xưa khi cưới A Yến, người đã nói gì với lão thần không?”

Hắn đương nhiên là nhớ.

Năm đó, hắn còn là một hoàng tử thế đơn lực bạc.

Hắn quỳ trước mặt phụ thân ta, lời thề son sắt vang dội.

“Xin Quốc công yên tâm, đời này Tiêu Hành ta, nhất định không phụ Thanh Yến.”

“Nhất định không phụ Thanh Yến.”

Lời thề ấy, biết bao nực cười.

“Lão thần nay, chỉ cầu một việc.”

Phụ thân ta nhìn hắn, từng chữ từng lời mà nói.

“Xin phụ thân cứ nói, bất kể là việc gì, trẫm đều không chối từ.”

“Xin bệ hạ, hãy đem hài cốt của Yến nhi… trả lại cho nhà họ Thẩm.”

Khóe mắt phụ thân ta đỏ hoe, “Con bé khi sống chẳng có được kết cục tốt, khi chết rồi, lão thần chỉ muốn để nó được về nơi cội nguồn.”

Tiêu Hành cuối cùng cũng đáp ứng lời thỉnh cầu của phụ thân ta.

Hắn đích thân đến nơi ngoại vi hoàng lăng, một góc vắng vẻ, lạnh lẽo.

Hắn muốn tự tay, đào lấy quan tài của ta.

Hắn không cho bất kỳ ai giúp.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Chỉ dùng đôi tay ấy – đôi tay từng phê tấu chương, chấp chưởng giang sơn – từng chút một, bới từng nắm đất trên mộ phần của ta.

Móng tay hắn rất nhanh đã bật máu.

Máu tươi hoà lẫn với bùn đất, nhuộm đỏ đôi bàn tay hắn.

Thế nhưng hắn như không hề cảm thấy đau, điên cuồng mà không ngừng đào.

Đào suốt một ngày một đêm.

Cuối cùng, hắn cũng thấy được chiếc quan tài mỏng manh.

Hành động của hắn lập tức trở nên vô cùng nhẹ nhàng.

Như đang đối xử với một báu vật thế gian, cẩn trọng phủi sạch từng hạt bùn trên nắp quan tài.

Khi nắp quan tài được mở ra trong khoảnh khắc đó–

Tiêu Hành hoàn toàn sụp đổ.

Trong quan tài, thi thể ta vì thời tiết nóng nực cùng sự an táng sơ sài, đã bắt đầu phân huỷ, bốc ra mùi hôi tanh nồng nặc.

Không còn bóng dáng nào của nàng tiểu thư dòng chính nhà họ Thẩm năm xưa.

Cũng không còn hình bóng của vị hoàng hậu từng khiến hắn rung động, si mê.

“A–!”

Một tiếng gào thét xé gan xé ruột, xé toạc đêm tối yên ắng của hoàng lăng.

Tiêu Hành ôm lấy thi thể đang phân huỷ của ta, khóc như một đứa trẻ.

Hắn mang tro cốt của ta trở về hoàng cung.

Mang về chính tẩm điện ngày trước của đôi ta — Khôn Ninh Cung.

Hắn đuổi hết cung nhân, đích thân tắm rửa cho ta, thay y phục mới sạch sẽ.

Hắn hết lần này đến lần khác, hôn lên gương mặt mục nát của ta.

“A Yến, ta đưa nàng về nhà rồi.”

“Chúng ta… đã về nhà rồi.”

Hắn ôm ta, nằm lại trên chiếc giường tân hôn ngày trước, ba ngày ba đêm, không ăn, không uống, không ngủ.

Hắn lặp đi lặp lại, thì thầm với ta.

Kể về những tháng năm gặp gỡ khi còn trẻ.

Kể về lễ đại hôn chan chứa ngọt ngào.

Kể về những vụn vặt đã bị chính hắn lãng quên theo dòng tháng năm.

“A Yến, nàng còn nhớ năm đó lễ Nguyên Tiêu, chúng ta lén trốn ra khỏi cung xem đèn không? Nàng cứ đòi bằng được chiếc đèn con thỏ, ta phải giành về cho nàng, nàng vui đến nỗi hôn ta một cái…”

“A Yến, nàng còn nhớ có năm ta bệnh nặng, nàng canh ta suốt ba ngày ba đêm không chợp mắt, quần áo chẳng thay, cứ ngồi đó chăm ta không rời…”

“A Yến, nàng còn nhớ khi mang thai đứa con đầu lòng của chúng ta, nàng nôn thốc nôn tháo, ta đau lòng đến thề rằng từ nay không để nàng sinh thêm lần nào nữa…”

Hắn vừa kể, vừa nghẹn ngào, tiếng nấc khiến người nghe đau thắt tim gan.

Đứa con đầu lòng của chúng ta.

Đứa trẻ còn chưa thành hình, liền trong cuộc tranh đấu hậu cung, bị một chén rượu độc hóa thành một vũng máu.

Từ đó về sau, thân thể ta bị tổn thương, không thể sinh nở thêm lần nào nữa.

Đây cũng là lý do đường đường chính chính để hắn sủng ái Tô Uyển Như sau này.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận