4
Hắn có lẽ chưa biết, dù sao cũng vừa mới Trúc Cơ.
Thế nên ta bảo:
“Lại đây, để ta giúp ngươi.”
Lục Hạo bước tới trước mặt ta.
Ta chạm vào cánh tay hắn, nắm lấy cổ tay, đích thân dẫn hắn luyện từng chiêu từng thức, thúc động linh lực, dẫn dắt thanh thiết kiếm trong tay.
Thân thể hắn trẻ trung mạnh mẽ, không một chút mỡ thừa, mang cảm giác sức lực chỉ nam tử mới có.
Gió trên đỉnh núi thổi mạnh hơn, tóc đuôi của chúng ta quấn vào nhau, ngay cả hai bóng người cũng lúc gần lúc xa.
Lục Hạo bỗng hỏi:
“Sư tôn, người dạy ta thế này, Tiêu Tương tiên quân… có ý kiến chăng?”
Tiêu Tương là tôn hiệu của Tạ Lẫm.
Ta khựng lại, nghi hoặc:
“Sao thế? Hắn sẽ không có ý kiến đâu.”
Tạ Lẫm tất nhiên sẽ không có ý kiến.
Hắn dạy Nguyễn Tiên Tiên đánh đàn, còn nghiêm túc hơn ta nhiều.
Sáng luyện, tối cũng luyện.
Luyện ở ngoài nhà, luyện cả trong nhà.
Ta từng thấy Nguyễn Tiên Tiên tựa vào lòng hắn.
Cũng từng thấy hắn ép nàng vào tường, luyện đến quên cả trời đất.
Có lần, ta còn thấy hắn bóp nàng đến bật khóc.
Hắn dùng sức như vậy, ta đương nhiên cũng phải dùng sức hơn.
Nghĩ thế, ta nghiêm túc hỏi:
“Ngươi thấy tay ta dùng sức quá mạnh sao?”
Nguyễn Tiên Tiên còn khóc được, lỡ Lục Hạo cũng bị ta bóp khóc thì sao?
Nhưng ta tuyệt đối sẽ không buông Lục Hạo!
Dù ta không khinh thường phế vật, nhưng làm sư tôn, cũng có lòng so bì.
Quan môn đệ tử của ta, ít nhất phải chịu bóp tốt hơn Nguyễn Tiên Tiên chứ!
Ta dịu giọng dỗ dành:
“Thế này nhé, chúng ta đổi tư thế, ngươi tới ôm lấy ta.”
Lục Hạo khựng một thoáng, rồi không hề do dự tiến đến.
Hắn vòng tay ôm eo ta, ngược lại giữ chặt cổ tay ta.
Hắn khống chế ta đến mức không thể động đậy, hơi thở ngay bên tai ta.
Giọng hắn trầm thấp:
“Sư tôn, đắc tội rồi.”
Hắn điểm mũi chân, mang ta bay lên.
Ta tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, linh lực hai người hòa làm một, thanh thiết kiếm dưới sự thúc động của linh lực, chém phẳng cả một ngọn núi của Sở Cực Kiếm Tông.
Cường lực ấy đã khai thông huyệt mạch cuối cùng của Lục Hạo.
Hắn khẽ hự một tiếng, tiến thẳng lên Trúc Cơ trung kỳ.
Quả nhiên chịu lực giỏi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenTa lập tức thấy đẹp mắt vô cùng.
Nhìn đồ nhi của ta, dưới sự dụng tâm và sức lực của ta, tiến bộ nhanh chóng như vậy.
Ta hài lòng vỗ vai Lục Hạo:
“Lần sau tiếp tục.”
Khi ta quay lại Sở Cực Điện, đệ tử của Tạ Lẫm rốt cuộc cũng cạy được đan dược ra.
Ta không mời họ ở lại dùng cơm tối.
Vì ta nghĩ, Tạ Lẫm dẫn đệ tử tới cửa, ăn uống lấy đồ cả ngày, truyền ra ngoài không hay.
Đệ tử bên Tạ Lẫm đều đỏ bừng mặt.
Họ vội vã rời đi, ta luôn cảm thấy có chút dáng vẻ chạy trốn.
Nhưng tấm lòng của ta, chắc họ hiểu được.
Tối, khi dùng cơm trong phòng ta, ta kể chuyện ban ngày cho Lục Hạo nghe.
Ta ghé sát nói nhỏ:
“Nếu khi ấy chỉ có ta và Tạ Lẫm, hắn có khi thật sự muốn ta giao Tử Đan.”
Lục Hạo trầm mặc một lúc:
“Không ngờ, Tiêu Tương tiên quân khẩu vị lại kỳ quái như vậy.”
A, Lục Hạo hiểu lầm rồi.
Tạ Lẫm và Nguyễn Tiên Tiên không phải ưa đào bới bô đêm, chỉ là họ sẽ không tin ta thực sự đưa Tử Đan cho Lục Hạo mà thôi.
Lục Hạo trở tay nắm lấy cổ tay ta:
“Sư tôn, đừng nghĩ tới những kẻ không đáng nữa, người nên nghỉ ngơi thôi.”
Hai mắt ta lập tức sáng lên.
Thật tốt, lại đến tiết mục ta thích nhất rồi.
Không biết tối nay, Lục Hạo sẽ ủ ấm giường cho ta bao nhiêu canh giờ đây.
Sau khi Tạ Lẫm trở về Tạ thị Cầm Tông, thân thể của Nguyễn Tiên Tiên quả nhiên khởi sắc.
Tạ Lẫm lập tức nóng lòng dạy nàng tập đàn.
Ta cảm thấy Tạ Lẫm làm vậy rất đúng — chim vụng phải bay sớm, nàng đã nằm trong phòng hắn suốt ba tháng trời rồi.
Nguyễn Tiên Tiên cũng có tiến bộ, nghe nói cuối cùng cũng qua được giai đoạn đỏ mắt làm vỡ chén trà, nay chuyển sang đỏ mắt phá đàn.
Tuy Tạ thị Cầm Tông không phải môn phái gia đại nghiệp đại, nhưng ta vẫn hy vọng Tạ chưởng môn đừng quá hà tiện, nên cấp thêm cho nàng mấy cây cổ cầm.
Nghe nói lại có một cây cổ cầm tự nứt toác, thà chết cũng không để nàng chạm vào, ta không khỏi thở dài thật sâu.
Lục Hạo đứng bên cạnh ta, đang dùng thanh thiết kiếm ta cho để gọt nho.
Thấy ta lắc đầu, hắn hỏi:
“Sư tôn đang tiếc cho cổ cầm thượng cổ sao?”
Hắn gọt bỏ vỏ nho, dùng mũi kiếm đưa tới miệng ta.
“Hay là… sư tôn đang lo lắng cho Tiêu Tương tiên quân?”
Ta vừa nhai nho vừa trầm ngâm lắc đầu.
Chỉ là… ta cảm thấy cặp thầy trò chuyên đi phá hoại kia, e rằng lại sắp tới cửa.
Quả nhiên, Tạ Lẫm dẫn Nguyễn Tiên Tiên tới Sở Cực Điện.
Có lẽ vì ba cái lỗ trên nền ngọc quá chướng mắt, sắc mặt Tạ Lẫm cùng đệ tử đều sầm lại.
Ta cũng có chút ngượng:
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.